BRIDGE – Cuộc sống của tôi

BRIDGE – CUỘC SỐNG CỦA TÔI

 Goren

Dọc ngang mọi nẻo đường tôi rất hay nghe câu hỏi: “Thưa ngài Goren, tôi biết ngài kiếm sống bằng Bridge. Vậy xin hãy cho biết ngài còn niềm vui với Bridge như trước không?” Thay cho câu trả lời tôi thường kể câu chuyện sau:

Một người Ai-Len dặn vợ hãy gọi anh ta dậy mỗi khi anh ta muốn uống Whisky. “Vâng, nhưng làm sao em biết được khi nào mình muốn uống?” – cô vợ hỏi.

“Đừng lo – anh ta trả lời – bất kỳ lúc nào em gọi anh cũng sẽ rất muốn uống.”

Thế đấy, gọi dậy lúc nào là tôi sẵn sàng chơi Bridge lúc đó: Rô-be, Thể thao, Chicago, “Tuần trăng mật” và thậm chí cả thứ Bridge điên rồ chỉ có ba người, khi người chia đương nhiên là đấu thủ tấn công với hiệp ước “hai không chủ có cont’ra”. Nếu bạn cũng coi đó là Bridge thì xin mời chia bài.

Hóa ra có vẻ như tôi là tín đồ thể thao. Chắc gì tôi đã nhớ được những trận tranh Cúp Stanley, Giải Vô địch Thế giới Quyền Anh, bị bỏ lỡ. Nhưng xúc động nhất, như hơn 30 năm trước, là khi được chơi Bridge Hiệp ước với những người bạn vui tính trong căn hộ ấm áp hay giữa gian thi đấu đủ tiện nghi. Sự thần bí của Bridge mê hoặc tôi: ánh đèn dịu nhẹ tỏa trên chất chủ trị giá 150 điểm của bạn; cây bút chì vót nhọn ghi kết quả cho bạn vì đánh ra slem có cont’ra. Có thể bạn cho là tôi đã quá cao hứng khi luận về những điều không liên quan trực tiếp đến trò chơi nhưng với tôi tất cả bầu không khí bao quanh Bridge quan trọng không kém chính những cây bài. Tôi nhớ khi cùng Helen Sobel ngồi trong một góc tối của câu lạc bộ với những đám khói thuốc lơ lửng trên bàn thì phong độ của chúng tôi còn lâu mới được coi là lý tưởng. Nhưng không chỉ chúng tôi là những người đa cảm. Tôi biết một đấu thủ bị bệnh đau đầu vào mỗi ngày thứ ba. Bác sỹ chẩn đoán bệnh theo phương pháp loại trừ. Mỗi tối thứ hai bạn tôi chỉ chơi ở một câu lạc bộ và chỉ ngồi ở một bàn. Hóa ra ông bị dị ứng với mầu nâu. Tôi thì sao, tôi bị dị ứng khi xung quanh là những kẻ khó chịu. Tôi cho rằng Vẻ đẹp của Bridge phụ thuộc vào những người cùng chơi. Tôi luôn nghĩ người chơi Bridge dễ thương hơn một người có số liệu thống kê trung bình. Trong các điều kiện đồng nhất khác: con người suy nghĩ, con người có khả năng tiếp nhận tri thức, tỏa sáng hơn một người lao động chân tay sống mực thước đến nhàm chán. Ngoảnh đầu lại tôi nhớ đến hàng nghìn giờ cùng những người bạn Bridge, bất kể có đánh bài hay không. Tôi nhớ những người có thể chết nếu không được chơi Bridge. Nhiều người trong số họ không thể diễn đạt ý mình bằng bất kỳ ngôn ngữ nào ngoài tiếng lóng của Bridge.

Tôi nhớ một anh bạn trẻ, khi tự giới thiệu, đã nói cậu ta sống ở Salligent bang Alabama. “Salligent, bang Alabama? – tôi hỏi lại – thành phố này lớn không?” “Ồ – cậu ấy trả lời – chỉ có vài bàn thôi.”

Còn đây là chuyện khác về một người đi thi đấu xa nhà và nhận được điện tín báo vợ chết. Chuyến tàu sớm nhất khởi hành sau sáu tiếng và nếu bạn không đoán được anh ta làm gì trong quãng thời gian đó thì có nghĩa là bạn không hiểu gì về các đấu thủ Bridge. (Nhưng tất nhiên là bạn đúng và anh ta chơi như chưa từng được chơi!)

Ở nhiều khía cạnh tôi rất giống họ. Một thời gian dài tôi đã có sự hài lòng rất tởm lợm khi kể rằng ngày ấy tôi đã không thật thành đạt với nghề luật sư của mình và trong cơn tuyệt vọng đã tìm đến Bridge. Sự thật lại thế này: tôi đã từng là một luật sư rất đúng nghĩa nhưng bất chợt một ngày nọ tôi quyết định vứt bỏ tất cả. Công việc của luật sư với mọi bất ngờ, từ những đòi hỏi khác thường đến những án mạng khủng khiếp, không thú vị bằng vô số phương án và diễn biến quanh 52 cây bài được chia đều cho bốn người. Khi tôi cảm giác rằng mình có tài năng trong Bridge thì tôi hiểu nó chính là cuộc sống của tôi. Đương nhiên mọi chuyện không diễn ra trong một đêm. Tôi cho rằng mình đã mắc nợ nhiều, mà cũng có thể là ngược lại, với Wolhot Roberts. Roberts, cầu thủ bóng đá nổi tiếng nhất từng phục vụ ở hạm đội năm 1919, bắt đầu ghé chơi Câu lạc bộ Bridge Philadenphia vào cuối những năm 20 và ngay lập tức cho mọi người thấy khả năng phi thường của mình. Khi ấy tôi chơi đã khá và vì vậy tôi đã đề nghị với anh ta: “Wolk, sao ta lại phải đối đầu với nhau? Hãy cùng chung sức!” Sau đó, suốt hai thập niên, chúng tôi không thua trận nào. Trong số tất cả những người không qua trường lớp thì Wolhot Roberts là người xuất sắc nhất. Chỉ vài phút anh ta giải được những bài tập mà tôi phải mất vài ngày và bây giờ chiếm nhiều chương trong các sách giáo khoa. Người duy nhất tiệm cận được với khả năng thiên phú về Bridge của Wolk chính là Helen Sobel.

Khi Bridge Hiệp ước thế chỗ của Bridge Đấu giá vào năm 1928 (tiếng Anh Auction Bridge) tôi phát hiện ra mình có thể thích nghi dễ hơn nhiều so với các bạn. Nói một cách khác là trên thực tế tôi đã không mất gì. Khi bắt đầu tham gia các giải tôi luôn chiến thắng và chứng minh rằng mình hoàn toàn đúng.

Tôi yêu những chiến thắng đến mức cho rằng nếu có cái gì đó hay hơn Bridge thì chỉ có thể là Bridge bách thắng. Đó chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi không phải là tín đồ cuồng nhiệt của Bridge cá độ. Chính môn chơi đã mang lại cho tôi niềm vui đến mức tiền bạc cũng không mang lại điều gì hay hơn. Ở đó có sự phong phú đến mức không tưởng và sức hút mà bạn hiếm khi gặp trong những loại hình hoạt động khác của con người. Và nó, Bridge, hoàn toàn không giống Poker, nơi mà biện pháp kiếm tiền quan trọng hơn nhiều cách chơi bài. Lúc mới làm quen với Bridge tôi chơi ở câu lạc bộ với mức 4 cent cho mỗi điểm nhưng không bao giờ hơn thế. Thành thật mà nói tôi chơi hoàn toàn không phải vì tiền mà chỉ là cách để có bạn chơi phù hợp. Mỗi tuần tôi kiếm 30 đến 40 đô-la với mức 4 cent cho mỗi điểm và một thời gian sau kiểu kiếm tiền ấy với tôi có vẻ như trò lừa đảo vặt. Đó là lý do vì sao những tay Bridge nổi tiếng là ngôi sao khi chơi với mức cược cao không bao giờ gây được ấn tượng cho tôi. Tôi cho rằng họ không có quyền làm như vậy vì họ không biết cách thua. Cả tôi cũng không biết cách thua.

Một lần tôi chơi với mức một đô-la cho mỗi điểm. Tôi có cảm giác mình như con ngựa được người ta đặt cược 100.000 đô-la; tự con ngựa không thể đặt cược cho nó. Bạn đồng đội của tôi là một tay Bridge cá độ lão luyện. Bạn hãy tưởng tượng ngay ván đầu tiên tôi đã mắc sai lầm, sai lầm chỉ có ở những giải thiếu niên. Khi phòng ngự tôi đã để đối phương đánh ra mans bất khả thi (và cùng với đó là 300 – 400 đô-la). Tôi sẵn sàng nhảy xuống Missisipi tự tử nhưng đồng đội thì không hề thể hiện gì trên gương mặt. Tôi rời bàn mấy giây để thư giãn và quay lại. Tối hôm ấy chúng tôi đã thắng rất đậm.

Trận đấu phức tạp nhất, mà đã có lần tôi tham dự, bắt đầu vào một buổi tối Philadenphia ở Câu lạc bộ Wissahicon với ba người rất trẻ. Charly Walner gần 70, bác sỹ Shelly trẻ hơn vài tuổi, còn bác sỹ Kirbraid là một thanh niên thực sự so với hai quý ông đáng kính kia, ông mới 56 tuổi. Họ quyến rũ tôi bằng một trận Bridge bắt đầu vào 8 giờ tối thứ sáu. 2 giờ sáng, khi những đấu thủ Bridge ngoan đã ngủ say thì bộ ba quái quỷ đó đề nghị gọi cà phê và xăng-uých và chơi đến sáng. Nhưng khi trời sáng chúng tôi tiếp tục và chơi suốt ngày cho đến tận chiều tối khi họ lại đề nghị gọi cà phê. Chúng tôi đón bình minh chủ nhật trên bàn. Tôi đã không thể ngồi ngay ngắn được nữa và các bạn đều nhất trí rằng tôi “đã quá già với môn này”. (Khi đó tôi mới 30). Tôi tiếp tục chơi, lúc này pích cũng giống nhép nhưng tôi vẫn chơi cho đến khi gục xuống giữa ván kế tiếp. Đêm rất khuya rồi, đã 48 tiếng ngồi “thiền”, mấy chú gấu già kia mặc sức lay cũng không thể đánh thức được tôi. Không bao giờ tôi biết mọi chuyện kết thúc thế nào. Nhưng nếu hai vị bác sỹ tuyệt vời và Charly Walner lại mời tôi chơi một trận Bridge nữa thì họ có thể tin tưởng ở tôi. Chơi kiểu gì cũng được, dù chỉ 1/10 cent cho mỗi điểm nhưng điều quan trọng – đó là những người bạn tốt và tôi không đủ sức để từ chối.

Khi nói về một môn chơi kỳ diệu như Bridge tôi muốn nhắc lại rằngTalleiron cũng đã nói như thế về Whist (tiền thân của Bridge. ND). Người Pháp vĩ đại mời một vị khách cùng chơi Whist với họ và khi vị này, rất cảm kích trước lời mời, đã phải thú nhận rằng không biết chơi. Quá sốc, Talleiron bảo: “Ngài không biết chơi Whist? Tuổi già của ngài sẽ buồn biết bao!”